Tip:
Highlight text to annotate it
X
--- ẨN SỐ --- Dịch: federicnguyen - Sync: Mp3sony www.phudeviet.org
Kính thưa quý khách...
chúng ta sắp hạ cánh xuống sân bay Tegel của Berlin...
Bây giờ là 8h30 sáng giờ địa phương, nhiệt độ là -4 độ C.
Chào buổi sáng.
Anh có ngủ không vậy?
Không, đến khách sạn anh sẽ ngủ.
Anh sẽ làm tốt thôi.
Anh vẫn luôn thế mà.
Mục đích chuyến đi của ông bà là gì?
Dự hội nghị về Công nghệ sinh học. Tôi sẽ có bài trình bày.
Ông bà Harris, chào mừng đến Berlin.
Cảm ơn.
Xin mời người kế tiếp.
"Tôi sẽ có bài trình bày" cơ à?
Thì cô ấy hỏi mà.
- Chào mừng đến Berlin. - Taxi.
Taxi.
--- ẨN SỐ --- Dịch: federicnguyen - Sync: Mp3sony www.phudeviet.org
Martin, vào xe đi. Cứ để anh ta làm việc đó.
Em nghĩ anh ta đang nói gì?
Chẳng biết được.
Xem này, Isabel Kronenberger sẽ biểu diễn ở đây vào thứ Bảy.
Ồ, vậy à!
Anh có nhớ lúc chúng ta xem cô ấy biểu diễn ở Chicago không?
Có.
Anh sẽ gặp em ở đó vào thứ 7 sau khi dùng bữa trưa với giáo sư Bressler nhé?
Vâng.
Nếu anh hứa.
Anh hứa mà.
- Chào mừng tới khách sạn Adlon Kempinski. - Cảm ơn.
Em làm thủ tục nhận phòng đi. Để anh lo mấy chuyện này.
Ngài đã từng ở đây chưa?
- Lần đầu tôi tới Berlin. - Lần đầu tới Berlin.
Nếu tôi có thể làm gì nữa cho ngài...
Hết bao nhiêu nhỉ?
37 euro, thưa ngài.
Chào mừng tới khách sạn Adlon Kempinski, Berlin. Tôi có thể giúp gì được bà?
- Tiến sỹ Harris và vợ, phòng Eizenhower. - Vâng.
- Đợi đã. - Có vấn đề gì sao thưa ngài?
- Anh đã lấy mọi thứ trong xe ra rồi chứ? - Vâng, thưa ngài.
Bà Harris, tôi e rằng phòng Eisenhower bây giờ không còn trống.
Ý anh "không còn trống" là sao?
Có vài thay đổi vì lý do an ninh.
Nhưng chúng tôi đã xác nhận 2 tuần trước rồi mà.
Xin phép bà cho tôi trả lời điện thoại được chứ?
Tôi sẽ đến sân bay. Tôi sẽ quay lại sau.
Ôi, làm ơn đi mà.
Tài xế ơi, có đường nào khác không?
Thôi mà!
- Coi chừng! - Không!
Anh gì ơi? Anh gì ơi?
Có nghe thấy tôi nói không?
Bác sĩ Farge!
Bác sỹ Farge. Bác sỹ Farge.
Tôi không biết tiếng Đức.
Anh là người Anh hả?
Người Mỹ.
Anh đã bị tai nạn.
Tai nạn ư?
Anh có thể cho tôi biết tên anh được không?
Tên anh.
Martin. Martin Harris.
Tiến sĩ Martin Harris.
Vợ tôi, Liz đâu?
- Cô ấy có bị sao không? Cô ấy đâu? - Bình tĩnh.
Không sao cả, tiến sĩ Harris. Chỉ có mình anh đi taxi thôi.
Chiếc taxi chở anh đã lao xuống sông.
Tim anh đã ngừng đập trong vài phút.
Hôm nay là thứ 5, ngày 24 tháng 11. Anh đã hôn mê 4 ngày rồi.
Là Lễ Tạ ơn. Nhưng vợ tôi, cô ấy đến Berlin cùng tôi mà.
Cô ấy đâu? Sao lại không có ở đây?
Chúng tôi không tìm thấy giấy tờ tùy thân nào của anh cả, tiến sỹ Harris.
Không, không, không.
Xin hãy bình tĩnh.
Chúng tôi có thể tìm vợ anh ở đâu? Cô ấy có điện thoại di động không?
Đương nhiên là có rồi. Số điện thoại là...
Tôi không nhớ được.
Anh có thể nói cho tôi biết anh nhớ được gì không, Martin?
Chỉ nhớ láng máng. Chúng tôi vừa đến sân bay.
Tôi lên taxi cùng với Liz...
... nhưng tôi không biết sao mình lại ở đây.
Không có quy luật nào cho trường hợp chấn thương nặng thế này.
Trí nhớ có thể bị mất hoặc bị đứt quãng.
Đa phần ký ức sẽ trở lại, mặc dù không thể chắc...
... là anh sẽ nhớ lại hoàn toàn các sự kiện trước và sau tai nạn.
Còn bây giờ, để chúng tôi xem có ai thông báo gì...
tìm Martin Harris không nhé?
- Vâng, vâng. - Được.
Chúng tôi là Kevin Spencer và Diana Bailey từ London.
Chào mừng đến với bản tin thế giới của đài BNI.
Đây là những tin chính trong ngày.
Thủ tướng...
Quần áo của anh đây.
Đã có ai tìm tôi chưa? Vợ tôi thì sao?
Vợ tôi ấy?
Lại đây nào.
Nó đẹp quá. Thật đẹp.
Em vui vì anh thích nó.
Cô ấy đã tặng cho tôi món quà này.
Ở Paris. Khi đi tuần trăng mật.
Hoàng tử Shada đã đến Berlin tham dự Hội nghị công nghệ sinh học toàn cầu năm nay.
Sự tham gia với tư cách cá nhân của vị hoàng tử màu mè này...
đã củng cố thêm đồn đoán rằng hội nghị này, vào lần tổ chức thứ 10...
...sẽ chứng kiến công bố về một đột phá khoa học trọng đại.
Với những nhà nghiên cứu hàng đầu thế giới đang nhóm họp...
tại khách sạn Adlon sang trọng ở trung tâm Berlin...
- Khách sạn Adlon... - lĩnh vực công nghệ sinh học...
đã nhận được sự chú ý hàng đầu của giới truyền thông.
Mình đến đây để dự hội nghị.
Cô y tá.
Anh phải nhận thức được rủi ro.
Bác sĩ, tôi đã mất tích 4 ngày rồi.
Vợ tôi giờ đang ở một thành phố xa lạ. Cô ấy sẽ rất sợ hãi.
Tôi cần phải tìm cô ấy.
Ký vào đây.
Tôi sẽ để cho anh đi.
Đây là danh thiếp của tôi.
Nếu thấy bị nôn, hoa mắt chóng mặt hay nói khó thì liên lạc với tôi ngay.
- Anh hiểu không? - Cảm ơn.
Chào mừng đến khách sạn Adlon Kempinski. Tôi có thể giúp gì cho ngài?
Vâng, xin chào. Tôi là khách của khách sạn. Tôi đã làm mất khóa phòng. Tôi cần cái mới.
- Ngài đang ở phòng nào ạ? - Phòng Eisenhower.
- Tên của ngài là gì ạ? - Tiến sỹ Martin Harris.
Tôi có thể xem giấy tờ tùy thân của ngài được không, ngài Harris?
Tình hình là tôi đã bị mất hộ chiếu.
Chúng tôi cần giấy tờ tùy thân, thưa ngài.
Nếu cô bảo ai đó đưa tôi lên phòng thì tôi có thể chứng minh.
Xin ngài vui lòng chờ một chút.
- Xin lỗi, ngài có thư mời không? - Không.
Ý tôi là, có. Tôi là tiến sỹ Martin Harris. Tôi có tên trong danh sách.
- Để tôi xem lại. - Tôi thấy vợ tôi vào bên trong.
Tôi đang cố tìm cô ấy.
Ông Strauss?
- Tiến sĩ Martin Harris phải không ạ? - Vâng.
Vâng, tôi là Strauss, trưởng an ninh của khách sạn.
Ngài có giấy tờ tùy thân nào không? Hộ chiếu, bằng lái xe chẳng hạn?
Không, tôi không có, nhưng...
- Ông sẽ biết ông ta, ông ta đang ở đằng kia. - Giáo sư Bressler!
- Giáo sư Bressler! - Xin ngài.
Ông ấy biết tôi. Ông ấy có thể xác nhận tôi là ai.
- Nếu ngài kiên nhẫn thì sẽ không có gì đâu. - Tôi đang rất kiên nhẫn đây.
Ơn Chúa, vợ tôi kia rồi. Đó là vợ tôi, bên cạnh bàn buffet.
Tôi đã mất tích 4 ngày nay và cô ấy không biết chuyện gì xảy ra với tôi...
nên tôi cần ông đưa tôi tới chỗ của cô ấy ngay.
- Thôi được. - Cảm ơn!
- Người phụ nữ mặc váy đen ấy. - Được rồi.
Xin lỗi, thưa bà.
Chồng bà đang ở đây.
Liz! Ôi lạy Chúa.
Xin lỗi, tôi có biết anh không?
Liz, chuyện gì vậy?
Anh xin lỗi.
Anh bị tai nạn. Anh đã hôn mê. Họ không biết anh là ai.
Anh nói anh xin lỗi mà.
Ồ, chắc anh nhầm tôi với ai đó.
Liz.
Là anh, Martin đây.
Chồng của em đây mà.
Có hiểu lầm rồi. Tôi không biết người này.
- Vâng. - Martin.
Đây là chồng tôi.
Ông là tiến sĩ Martin Harris?
Lần cuối tôi xem...
Vâng, thì vẫn là tôi đây.
Có chuyện gì ở đây thế này? Một trò đùa sao?
Đùa cái gì?
Vì nó không hề vui chút nào cả!
- Em có biết người này không? - Không.
Anh là thằng quái nào đấy?
Tôi là chồng cô ấy.
Được rồi. Được rồi.
Ông có thể giữ hắn tránh xa khỏi chúng tôi được không?
- Liz, Liz, đừng đùa nữa. - Này.
- Xin các ngài! - Bỏ tay ra khỏi người tao!
- Tránh ra. - Có chuyện gì vậy?
- Nói cho anh biết. - Tránh ra.
- Chuyện này là thế nào? - Tại sao anh không đi đi hả?
Các quý ngài, làm ơn.
- Đừng động vào tôi. - Thôi nào, thôi nào!
Nếu ông không chịu đi, chúng tôi sẽ phải báo cảnh sát đấy.
Báo cảnh sát đi! Gọi cả quân đội tới nữa! Ý hay đấy!
Có chuyện gì vậy? Em làm anh mất mặt đấy.
- Đưa anh ta ra khỏi đây. - Liz!
- Tôi xin lỗi. Chúc quý vị buổi tối vui vẻ. - Anh đau lòng đấy.
- Liz, tại sao em làm thế với anh? - Em không sao chứ?
Mọi người có tin được chuyện này không?
Kia kìa.
Đó là Liz. Và tôi thì...
Chắc lúc đó tôi ở bên ngoài. Tôi không thể nào nhớ được.
Như anh thấy đấy, anh không có ở đó.
Bên nhập cảnh xác nhận tiến sỹ Harris và vợ...
- nhập cảnh vào 7:40 sáng ngày 20/11. - Vâng.
Vào 8:50 sáng, bà ấy đã làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn...
tiếp đến là tiến sỹ Harris đến vào lúc 3 giờ chiều.
- Gì cơ? - Cảm ơn.
Hắn ta không phải Martin Harris.
Tôi mới chính là tiến sĩ Martin Harris.
Kẻ đang ở trên kia đang đóng giả là tôi.
Và kẻ mạo danh đó cũng cướp luôn vợ của anh sao?
Chắc hắn đang ép cô ấy.
Tại sao thế? Giải thích hộ tôi đi, tại sao?
Vì chúa, ông hãy tìm kiếm thông tin trên internet đi.
Có tới 400 Martin Harris trên khắp nước Mỹ.
Chúng tôi đã kiểm tra rồi.
Rod. Rodney Cole, đồng nghiệp ở trường Langemore, Hoa Kỳ.
Một người bạn thân. Ông ấy có thể xác nhận tôi là ai.
Xin hãy gọi cho ông ấy. Số điện thoại là 001...
... 508-146-2595.
Đây là tiến sỹ Cole. Tôi đang...
Rất tiếc, là máy trả lời tự động.
Xin hãy để lại tin nhắn.
Giáo sư Bessler. Hãy nói chuyện với ông ấy. Ông ấy chính là lý do tôi đến Berlin.
Ông ấy mời tôi đến tham dự hội nghị để thảo luận về luận án của tôi.
- Ông có biết giáo sư Brestler không? - Có.
Thựa ra chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt, nhưng đã nói chuyện qua điện thoại...
và email, khoảng vài chục lần.
- Tại sao không bắt hắn ta đi? - Để làm gì?
Vì nhập cảnh hợp pháp à?
Vì xuất trình đầy đủ các loại giấy tờ hợp pháp và ở chung phòng khách sạn với vợ ông ta à?
Xin lỗi, với vợ anh.
Cô ấy là vợ tôi.
Ông Strauss, tôi đã tìm thấy có một tiến sĩ Harris ở đại học Langemore.
Vâng, cảm ơn. Đó chính là thứ mà tôi đang...
Được rồi.
Đợi đã, xin đợi đã...
Ông định bắt tôi ư? Tôi yêu cầu được nói chuyện với đại sứ quán nước tôi.
Thật không may, hôm nay là Lễ Tạ ơn. Đại sứ quán đóng cửa cho đến thứ Hai.
Ông Strauss, tôi có thể nói nhỏ với ông được không?
Được.
Nghe này...
có thể ông đã đúng. Tôi...
Vì vụ tai nạn.
Tôi, ừm...
Tôi không nhớ rõ được mọi thứ. Tôi cảm thấy rất rối trí.
Đây là bác sĩ của tôi tại bệnh viện ở Berlin.
Ông ấy đã bảo sẽ có những biểu hiện thế này.
Tôi cần phải quay lại đó ngay.
Tôi thấy thật xấu hổ.
Vậy giờ anh đang nói mình không phải là tiến sỹ Martin Harris nữa à?
Tôi không biết.
Đợi đã. Dừng lại. Tôi đổi ý rồi.
- Cần hộ chiếu. - Làm ơn đi mà.
Được không?
Cảnh sát đấy. Tệ lắm.
Đây là Tiến sỹ Cole.
Tôi đang có công chuyện bên ngoài. Làm ơn để lại tin nhắn.
Rodney, là tôi, Martin đây.
Nghe này, tôi đang ở Berlin tham dự hội nghị, nhưng...
Là Liz. Cô ấy...
Tôi không biết cô ấy đang làm gì nữa...
và có một gã khác dính vào.
Cô ấy... Cô ấy...
Tôi đang gặp rắc rối, Rod. Chúng tôi...
Chết tiệt.
Anh ta nói là không quan tâm cô ấy có cứu mạng anh hay không.
Cô ta đã khiến anh ta mất 20.000 Euro.
Bảo hiểm sẽ không bồi thường xe vì cô ta không có bằng lái.
Anh ta nói những kẻ nhập cư phi pháp đang phá hoại xã hội Đức.
Vậy là tôi đoán anh ta không biết cô ấy đang ở đâu.
Không ai biết cô ấy ở đâu cả.
Cám ơn ông ấy giúp tôi.
Xin lỗi!
Chào người Mỹ, tôi xin lỗi tôi không thể giúp được gì cho anh.
Anh biết cô ấy ở đâu, tôi biết điều đó.
Nghe này, tôi chỉ muốn cảm ơn cô ấy. Cô ấy đã cứu mạng tôi.
Tôi nghĩ mình nên đưa cô ấy một ít tiền. Tôi chỉ muốn cảm ơn cô ấy.
Làm ơn đi.
Cô còn nhớ tôi chứ?
- Tôi đã đi taxi của cô. - Tôi không lái taxi.
Tôi đã đi xe của cô.
Chúng ta đã bị va chạm.
Tôi cần biết cô đón tôi ở đâu?
- Lúc đó tôi đang đi đâu? - Làm thế nào anh tìm thấy tôi?
Bạn của cô, Biko.
Gina, thôi nói chuyện và quay lại làm việc đi.
Hãy để tôi yên.
Xin hãy giúp tôi!
Hãy để tôi được yên.
Cảm ơn vì đã cứu sống tôi.
Xin lỗi.
Tôi cần tìm phòng thí nghiệm giáo sư Bressler. Tôi có hẹn với ông ấy lúc 12:30. Tôi đến muộn.
- Tên của ông là gì? - Tiến sỹ Martin Harris.
Xin đợi ở đây.
Giáo sư biết tôi là ai.
Chúng tôi đã hẹn từ mấy tuần trước rồi.
Drake, nhà thực vật học người Anh...
đã băn khoăn không biết nó tái sinh sản bằng cách nào...
vì rõ ràng nó không thu hút loài côn trùng nào.
Đúng vậy. Có người hỏi làm thế nào để thực vật sinh trưởng, không như...
Anh làm gì ở đây?
- Giáo sư Bressler... - Đây là khu vực hạn chế. Anh là ai vậy?
Gã này không phải Martin Harris. Tôi mới chính là tiến sĩ Martin Harris.
Vậy là thế nào. Có hai Martin Harris hả?
Không, xin hãy để tôi giải thích.
Đêm qua, kẻ này xuất hiện tại khách sạn của tôi và tự nhận là tôi.
- Cảnh sát đã được gọi đến. - Tao đã báo cảnh sát, thằng chó!
Hắn ta đã tự ý xuất viện.
- Hắn ta gặp tai nạn. - Giáo sư.
Giáo sư, có cần báo cảnh sát không ạ?
Có. Cám ơn.
Chúng ta đã nói chuyện với nhau qua điện thoại.
Chúng ta đã tranh luận về các cách nhân giống thay thế.
Tôi đã kể với ông về cha của tôi, một giáo viên, về sự đam mê khoa học của ông ấy.
Chúng ta đã nói chuyện về những đứa con của ông...
về việc ông phải dành nhiều thời gian cho chúng như thế nào sau khi vợ ông qua đời.
Hai cô con gái, đúng chứ?
Ông đã cho tôi biết tên của chúng. Và tôi...
Tôi không thể...
Tôi biết chúng, tôi biết chúng.
- Laurel. - Laurel, Lily, sinh đôi.
10 tuổi.
Cũng vào tuổi đó, tôi đã bảo cha tôi là tôi muốn làm nhà thực vật học.
Ông có nhớ không, giáo sư? Chúng ta đã nói chuyện đó qua điện thoại...
...rằng tôi chưa từng thấy cha mình hạnh phúc đến thế.
Không, đó không phải là mày.
Ông nhớ không? Chúng ta đã nói về chuyện những bà vợ chúng ta đã dũng cảm thế nào...
...khi cưới các nhà khoa học.
- Tôi đã kể cho ông nghe về - ... tuần trăng mật của chúng tôi tại Paris.
Vợ tôi và tôi. Và việc cô ấy muốn đi thăm hết các viện bảo tàng đến mức nào.
- Còn tôi thì chỉ muốn tới... - Trường Bách khoa L'Ecole.
Nhưng cô ấy cứ đòi. Và đó là lần đầu tiên tôi thấy bức hoạ "Người Vitruvius" của Leonardo.
Chuyện này không thể nào xảy ra được.
Cảnh sát đã tới, thưa Giáo sư!
Chờ một chút.
Tôi không biết gã này là ai, nhưng hắn đã lấy mọi thứ của tôi.
Phải bắt hắn ta lại.
Làm đi, bắt hắn đi.
Tôi không nghĩ cần phải làm việc này.
Không.
Bạn tôi, ông ấy....
tìm...
Ông ấy chuyên tìm người.
Martin.
Đây là lỗi của tôi. Lẽ ra tôi không nên để anh đi.
- Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế, bác sĩ? - Rối loạn...
mất trí nhớ, mất nhận dạng thân thế một phần hoặc toàn bộ.
Đây là những biểu hiện thường có trong quá trình phục hồi.
Một người có thể sau khi tỉnh dậy khỏi hôn mê...
sẽ bị tin vào một thực tế mà trước đây chỉ là tưởng tượng.
Bây giờ chúng tôi sẽ tiêm thuốc an thần cho anh...
chụp cộng hưởng từ và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, được không?
Nếu tôi không phải là Martin Harris, thì tại sao tôi lại biết rõ về anh ta như thế?
Có lẽ anh ta là người mà anh đã từng đọc qua...
hay từng gặp dọc đường.
Ông có biết cảm giác khi bị mất trí như thế nào không, bác sĩ?
Nó giống cuộc chiến giữa việc anh được nói mình là ai...
và anh biết mình là ai.
Ông nghĩ bên nào sẽ thắng?
Xin chào, Martin. Không mất nhiều thời gian đâu.
Xin lỗi, anh định đưa bệnh nhân đi đâu?
Tôi có y lệnh chuyển bệnh nhân này đến bệnh viện của người Mỹ ở Wiesbaden.
Anh không thể đưa anh ta đi trước khi tôi có xác nhận.
Đây là giấy chuyển viện.
Đưa tôi xem. Tôi phải gọi điện thoại.
Tôi ổn. Tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.
Và giờ là Rebecca với bản tin thời tiết.
A lô?
Đêm nay, trung tâm Berlin sẽ rất lạnh...
nhiệt độ ban đêm giảm xuống 3 độ...
vả khả năng cao là tuyết sẽ rơi nhiều trong cả ngày mai.
Và bây giờ chuyến đến phía Tây, thung lũng Ruhy.
- Ông Jurgen hả? - Đúng rồi.
Anh quen cô ấy?
Cô ấy đã chăm sóc tôi ở bệnh viện.
Cô ấy cũng rất tốt với tôi.
Tôi xin lỗi. Cô ấy đã chết rồi.
Vào đi.
Cảm ơn.
Uống gì chứ?
Không, cảm ơn.
Tôi từng là cựu thành viên của Stasi...
Bộ An ninh Quốc gia.
- Cảnh sát mật của Đông Đức? - Đúng.
Rất tự hào.
Xin lỗi.
Tôi không còn uống được nữa, nhưng tôi cứ thích quên đi điều đó.
Người Đức chúng tôi chuyên gia là quên. Chúng tôi đã quên mình là phát xít.
Giờ chúng tôi đã quên 40 năm chủ nghĩa cộng sản, tất cả đã không còn.
Không chỉ lịch sử bị lãng quên mà còn cả con người nữa.
Hãy kể cho tôi thêm về y tá Gretchen Herfort.
Chuyện dài lắm.
Đã có lúc chúng bắt tôi phải thừa nhận tôi bị điên.
Nhưng khi chúng đến đưa tôi đi, khi chúng...
giết bạn của ông, thì tôi đã biết.
Tôi không chắc có thể giúp anh thế nào.
Tôi cần ông giúp tôi chứng minh tôi là chính tôi.
Tôi xem được chứ?
Cứ việc.
Đó là quà của cha tôi.
Tôi luôn mang theo mình.
Những cái này có ý nghĩa gì với anh không?
Không. Đó là chữ của vợ tôi.
Vậy thì chúng có ý nghĩa gì đó với cô ấy.
Đó là lịch làm việc tuần này của tôi. Tôi nhớ lại và viết ra.
Vợ anh có liên quan trong chuyện này.
Chắc hắn có điều gì đó trong quá khứ, một người bạn mới, một mối quen chẳng hạn?
Không, không, không.
Một sự vắng mặt không giải thích được?
Không, không có gì cả. Có thì tôi đã biết rồi.
Đàn ông luôn thích suy nghĩ.
Không phải là Liz. Tôi hiểu vợ tôi mà.
Tuy nhiên cô ấy lại không hiểu anh.
Nghe này, kẻ nào làm chuyện này hẳn đã lên kế hoạch cho nó.
Chúng có hộ chiếu, thẻ tín dụng, ảnh gia đình.
Ý tôi là, như vậy phải có sự chuẩn bị, đúng không?
Chúng biết chi tiết về nghiên cứu của tôi, quan hệ của tôi với giáo sư...
Cũng như việc anh gặp phải một tai nạn ngẫu nhiên...
để cho phép một kẻ lạ mặt thế vai anh thật khớp ư?
Những kẻ này có thể giỏi giang, nhưng chúng không phải là thánh.
Nếu có gì xác nhận sẽ tốt hơn.
Phải có bằng chứng ở đâu đó. Chúng không thể tính toán hết mọi chuyện.
Vấn đề là, tại sao chúng lại muốn lấy chỗ của anh?
Chúng sẽ được gì nếu là anh?
Vợ anh sẽ được gì nếu phủ nhận sự tồn tại của anh?
Ông có tin tôi không?
Hồi còn ở Stasi, chúng tôi có một nguyên tắc cơ bản:
hỏi đủ câu hỏi thì cuối cùng kẻ nói dối sẽ thay đổi câu chuyện của hắn...
nhưng người nào nói thật thì không thể thay đổi...
cho dù câu chuyện của anh ta có khó tin đến thế nào.
- Ông tin tôi chứ? - Tôi tin...
là anh đang nói thật, tiến sĩ Harris.
Tôi sẽ bắt đầu bằng việc gọi cho đồng nghiệp của anh ở Langemore.
Như anh nói, hôm nay là Lễ Tạ ơn, và có sự chênh lệch múi giờ...
vì vậy sẽ mất thời gian để liên lạc.
Ngoài ra còn có vấn đề về...
Ồ, tiền hả. Tất nhiên rồi.
Không may là đúng vậy. Tiền.
Tất nhiên. Đây. Tôi chỉ có bằng này.
Tôi sẽ trả đủ ngay khi có thể.
- Chi phí ấy mà. - Được.
Tôi cần 24 tiếng. Chiều mai gọi lại cho tôi.
Và đi tìm tài xế taxi đi. Hỏi xem cô ấy có nói chuyện với tôi được không.
Cô ta có mặt ở đó từ đầu. Có lẽ cô ta biết chuyện gì đó.
Tôi đã thử rồi.
Có thể có những chi tiết chúng ta đã bỏ qua.
Đó là những thứ khiến tôi nổi tiếng, những chi tiết.
Gina?
Tôi biết tại sao cô lại bỏ chạy khỏi hiện trường vụ tai nạn.
Cô nhập cư trái phép.
Nếu bị cảnh sát tóm được, thì cô sẽ bị trục xuất.
Nghe này, tôi muốn cho cô cái này.
- Nếu tôi không muốn thì sao? - Nó có giá ít nhất 5.000 Euro đó.
Thử trọng lượng của nó đi. Là hàng thật đó.
"E.H tặng M.H" à?
Elizabeth Harris, vợ tôi tặng tôi, Martin. Món quà đặc biệt.
Được rồi, Martin Harris. Anh muốn gì nào?
Tôi cần cô nói chuyện với một người.
- Tôi không nói chuyện với cảnh sát đâu. - Ông ta không phải cảnh sát. Tôi hứa.
Tôi chỉ cần cô kể cho ông ta những gì đã xảy ra.
Bất cứ điều gì, bất cứ thứ gì cô có thể nhớ được.
Và tôi thì cần một nơi để nghỉ qua đêm nay.
Làm ơn đi?
Cảm xúc. Đó là thứ luôn đến đầu tiên.
An ninh sân bay.
Ông Brandt, có điện thoại ở đường dây số 1.
Brandt đây.
Là tôi, Jurgen...
Jurgen?
từ những ngày xưa tươi đẹp...
Hans, tôi cần ông giúp một việc.
Tôi đón anh ở khách sạn Adlon. Anh muốn đến sân bay.
Anh rất vội.
Thật sao?
Nhưng tôi vừa đến thôi mà. Thật vô lý.
Vợ anh không nhận ra anh à? Anh cưới cô ấy được bao lâu rồi?
- 5 năm. - 5 năm ư?
Tôi biết nghe có vẻ điên rồ, nhưng đúng là vậy.
Đến rồi.
Xin lỗi, không có thang máy.
Tôi biết, không phải khách sạn Adlon.
Tường được làm bằng giấy bồi, nhưng cũng là nhà.
Tối nay tôi phải đi làm. Anh có thể ngủ ở đó.
Tôi thừa một cái đệm.
Trông cũng hay.
Tôi có thể tắm rửa được không?
Có thể. Nhưng tôi không chắc anh có quen được không.
Đèn bị cháy rồi. Nếu muốn nhìn thấy gì thì phải để cửa mở.
- Tôi xin lỗi. Tôi chỉ... Tôi xin lỗi. - Tôi đã cho anh tá túc.
- Không có nghĩa là anh có quyền... - Cô nói đúng.
Các bức vẽ, chúng rất đẹp.
Anh muốn biết không?
Đây là tôi.
Tôi có 2.258 Euro...
và còn tiếp tục tăng.
Khi nào có đủ 4.000, tôi có thể mua giấy tờ để có thể thoát khỏi nơi này.
Bán chiếc đồng hồ đi. Cô sẽ có nhiều hơn cô cần.
Tôi cũng định thế.
Làm sao cô ngủ được vậy?
Lão ta đâu có "làm" được lâu.
Ông Jurgen này...
Ông ta tuyệt đối không nguy hiểm với cô đâu.
Thôi được.
Xin chào.
Em có bạn à?
Có mang chìa khóa đến không?
Đem về chỗ của anh, để chìa khóa lên TV...
và đừng quên chỉnh lại công tơ mét đấy.
- Anh là nhất đấy. - Anh biết. Thưởng đi.
Đúng, em ngủ với tất cả người Mỹ anh giới thiệu cho em.
Không cần giải thích đâu em.
Biko, anh sẽ bị muộn đấy.
Suỵt.
Jones hả?
Biko? Biko?
Mày là ai?
Mày là thằng chó nào?
Chìa khóa của Biko.
Đưa cho tôi. Nhanh nào, cô không thể ở lại đây được.
Xe này!
Cô không sao chứ?
Thằng đó là kẻ đã giết một y tá ở bệnh viện.
- Cái gì? - Hắn đã giết một y tá
Mẹ kiếp!
- Trái, rẽ trái. - Ngồi vững nhé!
- Hắn đâu rồi? - Tôi không thể nhìn thấy hắn.
- Công tắc gạt nước ở chỗ nào? - Bên trái.
Khốn kiếp!
Nhanh lên!
- Ra khỏi đường ray! - Tôi đang cố đây.
Chúa ơi!
Cố lên, cố lên. Đi nào.
- Nhanh lên! - Chạy đi!
Trong này.
Tránh ra. Tránh ra.
- Chúng tôi đang bị đuổi theo. - Vladimir.
Hết chỗ rồi, bình tĩnh đi!
Gina.
Cô phải biết là tôi chưa bao giờ gặp những kẻ này.
Tại sao anh lại nhảy lên xe taxi của tôi cơ chứ?
Tin tôi đi, tôi ước tôi đã không làm thế.
Và Biko nữa. Gia đình anh ấy ở Châu Phi.
Sẽ không còn tiền gửi về nữa. Họ sẽ không bao giờ biết tại sao.
Những kẻ như thế, ở ngoài kia.
Trước đây tôi đã gặp phải những kẻ như bọn chúng.
Chúng sát hại gia đình tôi ở Bosnia.
Mẹ tôi, bố tôi, anh em tôi đều bị sát hại.
Chúng ta phải biến mất.
- Gina, chúng đuổi theo tôi, không phải cô. - Đừng ngu ngốc. Chúng đuổi theo cả hai!
Nếu chúng giết Biko, thì chúng cũng sẽ giết tôi dễ dàng như vậy.
Anh sẵn sàng chưa?
Đừng hỏi.
Cám ơn.
Tôi xin lỗi vì đã đem đến rắc rối cho cô.
Tôi sẽ cố đền bù cho cô. Tôi hứa.
Tôi biết.
Tôi vừa nghĩ ra một vài điều.
Là một mật mã đơn giản.
Số đầu tiên ám chỉ một trang trong quyển sách...
số thứ hai là một dòng trên trang đó, số thứ ba là số thứ tự của từ trên dòng đó.
Là những từ gì?
Tên Latinh của hai loại thực vật:
Calochortus Albus và Umbellularia Californica.
hai loại hoa phổ biến hay được gọi là Fairy Lantern và California Bay.
Nó có ý nghĩa gì?
Điều đó thì tôi không biết.
Không liên quan đến công việc của anh hay của giáo sư Bressler à?
Không.
Martin, quan hệ giữa giáo sư Bressler và hoàng tử Shada như thế nào?
Rất thân thiết. Hoàng tử tài trợ cho hội nghị. Họ đều là những người cấp tiến.
Bressler muốn chấm dứt nạn đói trên thế giới.
Ông ấy đang nghiên cứu về những cách trồng trọt mới...
cho phép mọi người tiếp cận dữ liệu của ông ấy.
Hoàng tử tài trợ cho nghiên cứu của giáo sư.
Hoàng tử biết thế giới sẽ cần lương thực khi nguồn dầu mỏ bị khai thác cạn kiệt.
Những bằng phát minh nông nghiệp sẽ tạo ra lợi nhuận lớn.
Nhưng hoàng tử cũng phải trả giá cho hành động cấp tiến của mình.
Các phần tử cực đoan ở trong nước căm ghét ông ấy...
nhưng ông ấy vẫn kiên trì đường lối mặc cho nhiều lần bị mưu sát.
Trước bài trình bày của Bressler tối nay sẽ có một bữa tiệc cocktail phải không?
Đúng vậy.
Có thể đó là lý do rất tốt cho kẻ khác trở thành anh.
Martin Harris với một vài khách mời...
trong một không gian nhỏ với hoàng tử Shada.
Jurgen có thể đúng, nhưng ông ta không thể chứng minh điều đó.
Tôi cần tìm Liz.
Martin, đó không phải ý hay đâu.
Những kẻ đã bắt cô ấy vẫn phải theo lịch làm việc của tôi.
Tôi biết hôm nay cô ấy sẽ đi đâu.
Sẽ có kẻ theo dõi vợ anh. Nếu hắn ở đấy thì sao?
Không đâu. Hắn là tôi, nhớ không? Hắn sẽ có hẹn với Bressler.
- A lô? - Họ vừa ngồi xuống.
Khi nào họ đi thì báo tôi ngay. Cám ơn.
Làm ơn để lại lời nhắn sau tiếng bíp.
Liz.
Anh làm gì ở đây vậy?
Liz, chuyện gì xảy ra vậy?
Anh có điên không? Anh phải để tôi yên.
Tại sao? Em phải giải thích cho anh. Chúng bắt em làm vậy phải không?
- Chúng đang de dọa em à? - Sao anh tìm thấy tôi? Anh theo dõi tôi à?
Khi chúng ta đến đây, em đã xem quảng cáo.
Em nhắc lại lần chúng ta xem cô ấy biểu diễn ở Chicago cùng nhau.
Em không nhớ sao?
- Em không thể thoát được. - Đi với anh bây giờ luôn.
Không. Chúng sẽ giết cả hai chúng ta.
Đáng lẽ anh không được bỏ lại em một mình. Đáng lẽ anh không nên lên chiếc taxi đó.
Anh không hiểu sao?
Va li của anh. Nó bị để quên ở sân bay.
Đó là lý do anh quay lại đó.
Anh cần phải tìm nó.
Đợi em ở đó.
Liz, Liz, đợi đã.
Em yêu anh.
- Cô ấy nói gì? - Không nói chuyện ở đây.
Cô đã đi đâu thế?
Tôi phải đến sân bay ngay.
A lô?
- Có phải Jurgen Ernst không? - Đúng rồi.
Tôi là Rodney Cole. Tôi nhận được tin nhắn của ông.
Và tôi cũng nhận được 2 tin nhắn của Martin. Có chuyện gì vậy?
Ồ, thật không thể tin được. Thật tội nghiệp.
Nghe này, có tin tốt đây. Tôi vừa đến Berlin.
Vâng, tôi giảng ở Leipzig, trường Đại học kỹ thuật Hochschule.
Tôi xin lỗi, tiếng Đức của tôi không tốt lắm.
Tôi đến vào ngày cuối cùng để nghe bài trình bày của giáo sư Bressler.
Tôi có thể đến đó luôn.
Không, không, được mà.
Không có vấn đề gì cả. Không xa mà. Tôi biết chỗ ở của ông rồi.
Rất mong được gặp ông, ông Cole.
Vậy thì hẹn gặp lại. Tạm biệt.
Rodney Cole à?
Leipzig?
Ông Jurgen hả?
Tiến sĩ Cole.
Xin chào ông.
Cám ơn.
Uống gì không?
Tôi có một chai brandy rất giống keo xịt tóc...
hoặc chai *** hàng xóm cho tôi sau khi nó làm chồng bà ấy bị mù.
Không, cám ơn.
Cà phê nhé? Tôi đang pha cà phê.
Không cần đâu. Cám ơn ông.
Ông đã từng trong quân đội hả?
Làm cho Stasi của Đông Đức.
Chà, cháu tôi sẽ rất thích nghe kể về chuyện đó.
Nó thích mọi chuyện về thời Chiến tranh lạnh.
Ồ nhìn kìa.
Đây là mẫu xe gì vậy?
Đó là chiếc Volga GAZ-24.
Chạy như xe lừa kéo và mùi thì giống xưởng thuộc da.
Nó cũng biến mất nhanh như Bức tường Berlin vậy.
Chuyện xẩy ra với Martin thật tồi tệ. Làm thế nào anh ta tìm được ông?
Cũng tình cờ thôi.
Phải nói là anh ta thật may mắn. Tôi có thể giúp gì?
Cùng chúng tôi đến gặp nhà chức trách. Giúp họ xác nhận nhân thân của anh ta.
Nhà chức trách à? Ôi lạy Chúa. Tệ đến thế sao?
Một người đến kể cho ông một câu chuyện. Tại sao ông lại nhận lời giúp anh ta?
Ờ, vì tò mò thôi.
Chỉ vậy thôi sao?
Trên thế giới này chẳng còn nhiều điều thú vị khiến một gián điệp già như tôi thích thú.
Có một câu hỏi mà tôi cứ nghĩ mãi.
Đặc biệt là một chuyện khi tôi còn làm cho Aufklarung...
đơn vị tình báo nước ngoài của chúng tôi.
Họ thường nói về một tổ chức sát thủ đặt ở Châu Âu...
gọi là Đơn vị 15.
Làm việc tự do, có thể từ chối.
Họ làm việc cho bất cứ ai trả tiền cho họ.
Dù là nhà nước hay tư nhân.
Họ lên kế hoạch và làm việc hiệu quả hơn bất cứ ai.
Hơn nữa, họ chưa bao giờ thất bại.
Và tôi được kể là họ vẫn tồn tại...
nhưng dĩ nhiên, đó chỉ là lời đồn.
Ông đã có thời gian sau khi tôi gọi cho ông.
Tại sao ông không bỏ chạy?
Tôi có thể chạy thoát khỏi Đơn vị 15 được sao, ông Cole?
Tôi hầu như chỉ có thể đi bộ.
Trước khi có thuốc Chesterfields, thì tôi đã hút 60 điếu Machorka một ngày.
Mấy thứ đồ Xô Viết bẩn thỉu. Giết chết nhiều người Nga còn hơn cả Stalin.
Bác sĩ cam đoan với tôi rằng tôi sẽ sớm gia nhập danh sách nạn nhân của nó.
Tôi muốn biết làm sao hắn tìm thấy ông?
Tôi muốn biết tất cả tên, các nguồn tin ông đã liên lạc thay mặt hắn.
Và sau đó thì sao?
Chúng ta bắt tay rồi ông bỏ đi à?
Chất xy-a-nua.
Ông chưa bao giờ nghĩ mình có đủ can đảm để uống nó.
Nhưng ông thì có.
Người giỏi nhất trong chúng ta dám.
Nếu anh ta nhớ ra mọi thứ thì sao?
Sau đó thì sao?
Tôi có thể xem giấy tờ tùy thân không?
Anh ta không có. Anh ấy bị tai nạn. Vì thế cái vali mới bị vô chủ.
Đợi đã. Làm ơn.
Mã khóa là...
2-8-0...
2-8-0-6-3-5.
Tôi là ai?
Tôi xem được không?
Anh không nên ở lại đây. Không an toàn cho anh đâu.
Liz bảo tôi chờ ở đây.
Cô định đi đâu?
Anh đã có lại cuộc sống của anh. Tôi rất mừng cho anh.
Giờ tôi phải đi tìm cuộc sống của chính mình.
Gina.
Cám ơn cô.
Nhiều hơn tôi cần rồi.
Nó ít hơn những gì cô đáng nhận. Vì tất cả những chuyện cô đã trải qua.
Thôi mà, nhận lấy đi.
Nếu vợ anh cho chúng biết anh đang đi đâu thì sao?
Liz ư? Không đâu?
Sao anh biết được?
Gina, cô ấy là vợ tôi mà.
Vâng, đúng vậy.
Đeo cái này nặng lắm.
Martin.
Ồ lạy Chúa, nhìn anh kìa. Anh có khỏe không?
Rodney? Ông đang làm gì ở đây vậy?
Ồ, anh gọi cho tôi mà. Không nhớ sao?
Anh đã để lại tin nhắn thoại. Tôi đã đón chuyến bay sớm nhất.
- Anh đã trải qua chuyện gì vậy? - Tôi xin lỗi đã kéo ông vào chuyện này, nhưng...
Đừng thế chứ. Chúng ta là bạn bè được 15 năm rồi đấy.
Tôi biết anh cũng sẽ làm thế vì tôi.
Để tôi cầm hộ cho được chứ?
Tôi không rỗi cả ngày đâu.
Giúp tôi đưa hành lý vào xe.
Tôi chưa từng gặp phải tình huống như thế này.
Anh thật sự nghĩ mình là Martin Harris à?
Cái quái gì vậy, Rod?
Ông là bạn thân nhất của tôi.
Tôi biết tôi là ai. Là chính tôi. Chứ không phải gã kia. Hắn không phải...
Martin Harris hả? Không, tất nhiên hắn không phải.
Nhưng cả hai đều không phải.
- Cái gì? - Không có ai là Martin Harris cả.
Người đó không tồn tại.
Anh đã nghĩ ra anh ta.
Anh ta là truyện cổ tích của anh.
Anh chỉ tạo ra anh ta để có thể tham dự hội nghị lần này.
- Ông nói thật vô lý. Liz... - Liz.
Liz không phải vợ anh.
Các anh là một nhóm chuyên nghiệp.
Không, không, không. Thật vô lý. Cô ấy...
Ký ức của anh không có thật.
Martin Harris được thêu dệt nên.
Anh đã nghĩ ra một cuộc đời, rồi anh điền vào những chỗ trống.
Cô ấy đúng. Anh thực sự đã quên chuyện này.
Cô ấy phải đi cùng người dự phòng. Anh nghĩ cô ấy cảm thấy thế nào?
Một ngày nào đó họ sẽ viết một cuốn sách về anh.
Và cám ơn anh đã lấy lại được vali ở sân bay.
Để nó ở đó thì thật lôi thôi.
Đó là một sơ hở không nằm trong kế hoạch của chúng tôi...
...và Jurgen đã đoán ra.
Dù sao thì ông ta cũng đã chết.
Và ông ấy đã chết rất nhẹ nhàng.
Và tôi e là đó không phải là điều mà tôi sẽ có thể nói về anh.
Tôi rất tiếc.
Thật sự rất tiếc.
Rodney!
Tại sao ông lại làm thế?
Một năm chuẩn bị.
Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể để đưa anh quay về.
Anh có biết anh đã làm lãng phí bao nhiêu thời gian không? Là Lễ Tạ ơn đó.
Đáng lẽ tôi có thể ở nhà cùng gia đình, ăn tối...
thay vì phải đi dọn dẹp cái mớ lộn xộn chỉ vì anh bị đập vào đầu...
và bắt đầu tin vào nhân thân giả của anh.
Cho tôi biết...
tôi là ai?
Anh là sát thủ chuyên nghiệp, là người giỏi nhất của tôi.
Và giờ anh sắp thành một thằng nghiện vô danh bị chết.
Gina, cúi xuống!
Giana. Gina.
Không. Không.
"Martin Harris...
cưới Elizabeth Terman, ngày 18/7/2006, vườn nho Martha.
Bố đã chết ngày 9/9/1987 vì đau tim."
Tôi đã tự nghĩ ra. Tôi đã dựng lên tất cả để giết người tôi chưa từng gặp.
Nhìn này, ngày 27/8, dấu nhập cảnh.
3 tháng trước anh đã đến Berlin.
- Anh xong chưa? - Gần xong rồi.
Xong.
Những người này là ai? Họ có thể trở thành bất cứ ai.
Họ...
Chúng tôi là sát thủ.
Tối nay, hoàng tử Shada sẽ bị ám sát.
Có bom ở trong phòng ông ấy. Tôi đã cài vào đó.
Đáng lẽ cô nên để tôi chết đuối.
Quan trọng là bây giờ anh sẽ làm gì, Martin.
Hoàng tử Shada, ngài có định ở lại Berlin không?
Ngài sẽ tài trợ cho nghiên cứu ở trường đại học chứ?
Ngài có quan tâm đến tập đoàn GM không, hoàng tử Shada?
Ngài đã làm việc cùng giáo sư Bressler được bao lâu rồi?
Khách dự hội thảo đang ngồi vào ghế để ăn tối.
Giáo sư Bressler đang vào tiền sảnh khách sạn.
Giáo sư đang trên đường đến phòng Eisenhower để được tiếp đón.
Chuyển qua tầng 5.
Hoàng tử Shada đã rời phòng.
Ông ấy cũng đến nơi tiếp đón.
Chúng tôi rất hân hạnh ngài có thể tham dự.
Vinh dự thuộc về tôi!
Ngài uống gì chứ? Có đôi khi...
chồng tôi nổi tiếng vì món rượu martini còn hơn là nghiên cứu của anh ấy.
- Ngài có giấy mời không ạ? - Tôi không biết là tôi phải có...
- ... giấy mời. - Leo, mời vào.
Tôi nghĩ ông không cần giấy mời.
Rất vui được gặp ông.
Rất vui được gặp ông. Ông đã gặp chủ tiệc chưa?
- Vẫn chưa. - Xin chào.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao lại có người muốn đóng giả làm chồng bà.
Lối này.
Tôi cần bảo vệ tới cửa vào của nhân viên.
Ồ, để tôi cầm hộ cho.
- Nếu bà không phiền, cứ để tôi giữ bên mình. - Ồ giáo sư, ông có thể tin tôi.
Lo bị mất thôi.
- Cứ để ở đó nếu được. - Tất nhiên.
Cám ơn.
Cám ơn.
Đến chào bạn của tôi đi nào.
Cám ơn rất nhiều.
Ồ, xin lỗi.
Là ông.
Tôi không chắc về điều đó.
Rất nhiều họ hàng tôi không đồng ý.
Lối này.
Bỏ cô ấy ra.
Được rồi, tôi đến đây.
Có quả bom trong phòng Eisenhower. Tôi đã cài vào đó 3 tháng trước.
Giờ anh lại nói anh là tiến sĩ Martin Harris hả?
Ông không nghe à?
Đưa tôi đến phòng đó. Tôi sẽ chỉ chính xác chỗ đặt bom.
Lên trên phòng, giữa bữa tiệc có mặt hoàng tử Shada...
...và các nhà khoa học hàng đầu thế giới à? Tất nhiên, tại sao anh không nói từ trước?
Tôi không nói dối! Kiểm tra lại ghi hình ở quầy tiếp tân từ ngày 27/8 năm nay đi.
Làm ngay đi, không thì nhiều người sẽ bị chết!
- Xin lỗi, tôi phải đi lấy túi. - Vâng.
Đây. Tại sao ông không đeo nó? Giống như thứ phụ kiện lỗi mốt?
Cám ơn.
- Tất cả bí mật của ông ở trong đó à? - Anh có thể nói vậy...
Các ông không phiền chứ? Tôi phải kiểm tra vài thứ.
Dừng lại. Dừng lại. Đó.
Thấy không? Nhìn đi! Có thấy không?
Cho báo động.
Sơ tán toàn bộ khách sạn.
Chúng ta sẽ đón hoàng tử ở lối vào dịch vụ.
Hai anh ở lại đây và đảm bảo không cho họ rời khỏi phòng.
Rõ chưa?
Chú ý! Chú ý...
xin mời tất cả quý khách rời khách sạn bằng cửa chính.
- Khốn kiếp. - Chú ý, chú ý...
xin mời tất cả quý khách rời khách sạn bằng cửa chính.
Tìm mục tiêu. Kết thúc đi.
Chúng ta đã có cái chúng ta cần. Tôi sẽ đi vô hiệu quả bom.
- Quên nó đi. - Họ đã có hình ảnh của tôi...
- từ khi chúng tôi bắt đầu kế hoạch. - Vậy thì sao?
Tôi không muốn bản mặt mình liên quan đến vụ nổ mà chúng ta không cần nữa.
Đi đi!
Lily, Laurel.
Con gái của Bressler. Lily, Laurel. Tên các loài hoa.
Calochortus Albus và Umbellularia Californica.
Mật mã trong cuốn sách.
Đó là mật khẩu của ông ấy.
Bressler được cho là đang nghiên cứu một giống ngũ cốc mới.
Một giống cây có thể trồng ở bất cứ khí hậu nào. Đó là cuộc cách mạng.
Nếu chúng tiếp cận được nghiên cứu của ông ấy và giết ông ấy...
khi vào tay kẻ xấu nó có thể trị giá hàng tỷ đô.
Laurel! Laurel!
- Cha! - Laurel!
Quả bom phát nổ, mọi người sẽ tưởng Shada bị giết bởi những kẻ cực đoan.
Hoàng tử chưa bao giờ là mục tiêu. Mà đó là Bressler.
Nghe này! Anh cần phải báo với Strauss, chúng đang định giết Bressler!
Anh có hiểu không?
Chạy đi!
Tránh ra! Tránh ra!
- Laurel! Laurel! - Cha ơi!
Laurel! Laurel!
Ôi, Laurel.
Cha!
Cháu nó đang loanh quanh để tìm ông.
- Cám ơn. - Không có gì.
- Chúng tôi phải đi đây. - Vâng.
Chúa ơi, mày thực sự không nhớ gì đúng không?
Sẽ tiến hành tại bữa tiệc...
tại đó chúng ta có thể truy cập máy tính của Bressler và đánh cắp hồ sơ.
Khách hàng muốn thật sạch sẽ.
Ông ta muốn tài liệu từ máy tính của Bressler và Bressler phải chết.
Không ai được biết chuyện gì đã xẩy ra.
Khi quả bom nổ, mọi người sẽ nghĩ Shada là mục tiêu...
và Bressler bị chết lây.
Trông được lắm.
Lần này là đội A nhé?
Tao không quên gì cả.
Tao nhớ cách tao giết mày như thế nào, thằng khốn.
Chưa đầy 24 giờ sau khi vụ ám sát hoàng tử của Ả Rập Saudi...
bị thất bại...
giáo sư được giải Nobel Leo Bressler đã công bố việc phát triển...
một giống ngũ cốc mới...
sinh trưởng nhanh, tự nhân giống, chịu hạn hán tốt, chống được sâu bọ...
sẽ được công bố rộng rãi cho thế giới mà không yêu cầu phí phát minh hay bản quyền.
Chúng tôi đã lập bản đồ gen của loại lương thực này và sẵn sàng cung cấp cho tất cả.
Đó là một món quà. Món quà từ hoàng tử Shada và giới khoa học cho nhân loại.
Các tổ chức nhân đạo rất hoan nghênh thông báo này...
nhưng các công ty nông nghiệp thì đã rất bất ngờ...
và giương mắt nhìn khi cổ phiếu giảm 14%.
Đây là Annabelle Mandeng tường thuật từ Brelin.
Tin tức khác, hôm nay, Nghị viện Châu Âu đã thông qua luật...
dỡ bỏ thuế quan đối với gạo nhập khẩu từ châu Phi...
với 582 trên tổng số 736 thành viên tán thành.
Giờ cô đã tự do làm những gì cô muốn.
Claudia Marie Taylor.
- Tôi thích đấy. - Nó hợp với cô.
Anh là ai?
Henry. Henry Taylor.
Rất vui được gặp anh, Taylor.
Rất vui được gặp cô.
--- ẨN SỐ --- Dịch: federicnguyen - Sync: Mp3sony www.phudeviet.org �